GIÓ LẠNH ĐẦU MÙA

  Không còn rụt rè, e ngại như cái ngày mới trở thành sinh viên đại học, đặt chân đến vùng đất mới, môi trường sống mới, mọi thứ đều quá đỗi xa lạ với một đứa vừa bước ra khỏi cổng trường cấp ba bước sang một trang đời mới. Xa gia đình, xa vòng tay yêu thương ấm áp, xa sự quan tâm vô bờ của mẹ cha, đâu còn những lúc được mẹ sắm sửa sách vở, áo quần để đi học nữa, hay là những bữa cơm gia đình quây quần nói chuyện vui vẻ, đầm ấm nữa,… Tất cả đã xa, nhưng chỉ là tạm thời thôi rồi ta sẽ lại được trở về với yêu thương như ngày nào, chỉ là thời gian thôi… chờ đợi… chờ đợi… và chờ đợi…

          Nó vừa đi, vừa suy nghĩ vẩn vơ, đôi chân nhỏ nhuốm màu nắng bước từng bước nhẹ trên con đường quen thuộc. Một làn gió thu nhẹ thoảng qua như vờn lên mái tóc óng ả, suôn mềm kia, bất giác thấy có gì đó lạ lắm. Cây trứng cá ven đường cũng ngơ ngẩn như đang hưởng thụ cái không khí mát lành này, những quả trứng cá đo đỏ, xinh xinh lúc lắc theo chiều gió như những quả chuông nhỏ treo trước gió vậy, phảng phất hương thơm man mát dễ chịu khiến nó đi ngang qua phải hít hà một hồi lâu rồi tiện tay nhón một quả nhỏ xinh để ăn, dòng nước thơm thơm, ngọt ngọt chảy trong miệng nó làm nó thấy thích thú, cái vị giống giống như vị mà tuổi thơ ngày xưa nó cũng đã từng nếm.

                                                                            ảnh: Tú Anh - Tác giả (trang face: Anh Virgo)    

  Dừng chân lại một quán nước nhỏ bên đường, nhâm nhi ly trà - thứ đồ uống quá đỗi quen thuộc, bình dị với những ai là sinh viên. Lặng nhìn trên phố dòng người cuốn mình theo làn gió, nắng chiều ôm trọn con người vào lòng. Tiếng xe rao bán cái gì đó hình như là bán ngô luộc nóng, khoai nướng lúc đầu văng vẳng ở xa nghe không rõ sau thấy rõ hơn, mỗi lúc một gần hơn, làn khói nghi ngút bốc hơi tỏa ra từ những cái nồi to luộc ngô, mùi thơm thoang thoảng đặc trưng của ngô đưa theo làn gió tràn ngập khắp không gian chiều thu. Khiến ai đi qua cũng khó mà có thể cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của nó, rồi một hai người, năm sáu người, mỗi lúc một đông xúm xít lại quanh xe ngô, khoai luộc đang nghi ngút bốc hơi kia để mua. Dễ nhận thấy sự phấn khởi, vui mừng của người bán vì đã bán được rất nhiều hàng, và sự hào hứng thích thú của những vị khách qua đường mua được thứ đồ ăn vặt mang hương vị đồng quê khác với hương của những món đồ ăn nhanh mà thường ngày vẫn ăn bên ven đường… Bất giác, nó thấy rùng mình… gió thổi sao nó thấy se lạnh, chả nhẽ gió lạnh về rồi ư? Đất trời bắt đầu khoác lên mình một vẻ ngoài lạnh lùng, không còn sự ấm áp như nắng mùa thu nữa sao? Giờ nó mới để ý đến đất trời, thì ra đất trời cũng vận động theo nhịp điệu của cuộc sống con người… Một mùa lạnh lại về mang theo những cơn gió đầu mùa se se, lành lạnh, thật thoải mái và dễ chịu, ngửa mặt lên trời đưa tay ra đón lấy nó bằng hết thảy các giác quan, thật thú vị biết bao.

           Lặng ngắm dòng người trôi chảy về nhiều ngả đường, nó nhâm nhi ly trà nóng với mấy hạt hướng dương, nghỉ ngơi thư giãn sau ngày học tập căng thẳng, mệt mỏi của nó, có những kỷ niệm thuộc về miền ký ức của nó bỗng dưng lại hiện ra trong đầu nó, cảm giác khó tả, diễn tả bằng lời sao cho đủ chỉ cảm nhận và thấu hiểu có lẽ mới được. Nó thấy trống trải quá, khi mà gió lạnh của cái ngày đầu mùa đang kéo nhau về nó thấy lạnh nơi con tim nó, lúc này nó nhớ về gia đình nhiều lắm, nhớ cái ngày đi chợ với mẹ mua áo quần khi thấy gió lạnh về báo hiệu một mùa lạnh đang về. Nó thích lắm, vui lắm nhưng giờ nó lại ở nơi xa lạ không còn được làm những việc như thế nữa. Hay những lúc được ăn ngô luộc nóng hổi mà bố nó cất công trồng rồi lấy bắp về luộc cho nó ăn vì bố biết nó thích món này lắm. Những nồi ngô bốc hơi nóng hổi, khói nghi ngút quyện vào gương mặt, nụ cười, những câu chuyện vui ngày ấy. Rồi những khi nó hả hê đi nổ bỏng gạo với a trai nó, ngày se lạnh thế này mà ngồi nhâm nhi thứ đó với xem phim thỉnh thoảng phá lên những trận cười giòn tan thì thật là tuyệt.

           Những ngày đó đã xa rồi, giờ chỉ một mình nó đón nhận những cơn gió đầu mùa thôi, cũng thấy cô đơn lắm chứ, thu mình lại một góc nhỏ nơi quán vắng, nhấp nhấp ly trà nóng cũng thấy ấm người. Nó lấy cuốn sổ tay ra ghi ghi chép chép lại những khoảnh khắc tuyệt vời lúc này. Cũng đã trải qua mấy cơn gió lạnh đầu mùa như thế này rồi cớ sao đến giờ vẫn thấy có những cảm xúc riêng biệt với nó. Mỗi mùa đi qua để lại trong nó vô vàn cung bậc cảm xúc khác nhau, phải chăng tùy vào độ tuổi và không gian nên nó mới có cảm xúc như vậy. Ly trà nóng, đĩa hướng dương nhỏ cũng dần vơi đi sao nó vẫn thần mặt ra như chưa thoát khỏi chốn cổ tích về… Trời dần chuyển màu, vén màn hoàng hôn nhường chỗ cho màn đêm với gam màu tối bao phủ, dường như gió càng ngày càng lạnh hơn, làm cho nó nổi da gà… Nhìn ra đường những cột đèn điện đã lên lung linh, mọi thứ cứ dịch chuyển dần dần có mỗi nó là vẫn ngồi lặng im một góc. Giật mình khi nhìn vào chiếc đồng hồ cũ kỹ - đó là quà kỷ niệm của nó ngày trước, đã là 6h30 tối rồi. Vội dứt ra khỏi miền ký ức lan man, dứt khỏi những cảm xúc dai dẳng nó đứng dậy trả tiền nước rồi ra về. Đôi chân trần lại lê bước trên con đường nhựa vẫn còn hơi hướng ngày nắng hướng về cái ngõ nhỏ dẫn về căn phòng trọ sinh viên rẻ tiền của nó. Sự mệt mỏi in hằn lên khuôn mặt nó, dáng điệu nó lúc này rệu rã như một kẻ bị bỏ mặc giữa một sa mạc toàn cát bụi, nắng cháy, lê từng bước nặng nề đầy mỏi mệt. Cơn gió se lạnh cứ cuốn lấy nó như đang cho nó một điểm dựa để nó tiếp tục bước…

           Về đến căn phòng nhỏ bé mà thân thuộc, nó nằm vật ra trên giường, mắt nhắm… ngoài kia gió lạnh vẫn cứ thổi… cơn gió đầu mùa…

Tác giả: Tú Anh, Văn K11